[Chợ Kỳ Anh - Thơ] Nhớ mại tận tra mà kể cho con cháu



(NguoiKyAnh) Còn lại gì khi đã xa nhau rồi, nơi em đến chẳng còn.... Chợ. Thưa các bạn ngày 26/12/2015 vì sự tồn vong của chợ Kỳ Anh mới, cũng là nằm trong kế hoạch dài hạn phát triển kinh tế - xã hội của thị xã Kỳ Anh, chính quyền đã tiến hành phá chợ cũ (Xem toàn cảnh câu chuyện tại đây). Nhưng có điều gì đó không ổn! Nhìn cảnh chợ tan hoang, con người mưu sinh tại đó mịt mù một tương lai, những người có lương tri không khỏi chạnh lòng nghĩ về con người như nhìn thảm cảnh đổ nát ở Đông Yên ngày ấy...



Gọi về hỏi “chợ à răng rồi mẹ”
“Mất hết rồi mất hết con ơi
Rồi Tết ni lấy chợ mô mà đi
Tết ni lấy cấy chi mà bán
Rồi Tết ni răng vui được nựa
Rồi sau ni răng sống được con ơi”
Chợ Kỳ Anh gắn với tuổi thơ tôi
Gắn cái cảnh trưa đưa cơm cho mẹ
Gắn cái tình mấy tiểu thương còm cõi
Gắn cả cuộc đời lam lũ mẹ tôi
Nhưng
Họ phá rồi, họ phá tuổi thơ tôi
Phá luôn cả cái nghề của mẹ
Chợ bây giờ hoang tàn đổ nát
Ai nhìn vào mà nước mắt không rơi
Kỳ Anh ơi dạo ni răng rứa??
Hết giáo viên giờ đến chợ đến trường
Kêu ai thấu hỏi ai hay ai biết
Ai đứng ra đòi công lý cho dân
Nước mắt dân rơi Bác trên trời Bác chộ
Mà Bác đi rồi thử hỏi còn ai?
Làm cái chi cũng phải nghĩ cho dân
Tổn hại dân phải tránh đi đừng chạm
Nhưng Bác ơi những lời Bác dặn 
 Âu chỉ còn trong sách vở mà thôi
Ôi nhớ làm sao
Nhớ làm sao quê nghèo của tuổi thơ
Ừ thì nghèo cái tiền cái bạc 
Nhưng cái tình thì nỏ mô bằng được 
Chứ như dừ nghĩ đến mà thương
Ai cho tôi theo về với ngày xưa
Cho tôi theo về với lòng quê chân chất
Cái mộc mạc như cái đất người ơi


Thanh Hoài viết cho một người bạn


Một bài thơ khác cũng nhận được nhiều lượt chia sẻ và đồng cảm từ bạn đọc.



Tôi thấy vui khi đông người tụ tập
Lòng đậm buồn khi tan nát tuổi thơ..
Bao năm gắn bó kiếm đồng tiền..
Nhắm mắt gồng mình mất như tiên
Phải chăng đồng tiền làm mờ mắt
Để rồi dân oán ắt không sai
Ngai vàng ở trên có ngó xuống
Dân mình cuống cuồng chạy lo thân
Hờn giận từ gốc làm chi được
Trái ngược ý dân thân chẳng yên
Nhưng cũng chỉ nghe từ một phía
Biết đâu Tía tổng bắt lệnh về
Đổi sang chợ mới đuề huề hơn xưa
Thưa là truyền thống từ lâu
bán buôn con cái ấu thơ tràn đầy 
Giờ đây xơ xác nằm đây
Dẫm chân nhắm mắt ước gì là mơ...
Xa cậu rồi những tháng ngày tết đến...
Buôn vui bán đỏ dân ngày càng đông..
Giờ thì xa tít đằng đông
Đi xuôi về ngược khó khăn muôn bề
Xin mạn phép gửi đến..
Tuổi thơ đầy niềm vui..
Nhớ mại tận tra mà kể cho con cháu


Trần Anh Tú



CHIA SẺ NGAY:

BÀI MỚI

 
Copyright © Người Kỳ Anh. Designed by NguoiKyAnh