VỀ NHÀ
Về nhà mình. Về lại nơi đã sinh ra mình.
Về nơi mẹ đã suýt sinh mình bên bậu cửa
Nơi em mình nhiều lần khóc đêm vì đói sữa
Nơi chị mình từng thức đêm làm rơm đạp lúa
Nơi giọt mồ hôi làm xanh bụi chuối luống khoai mà thủa bé mình ăn trừ bữa.
Bà mình ăn trầu nhổ đỏ cả một vùng sân đất loang lỗ
Những mảng màu ký ức sẽ lãng quên
Về nhà mình. Về lại nơi mình bỏ đi vì đã lớn lên.
Ăn một củ khoai chấm với muối vừng trong ngày rét
Uống một ngụm nước chè mẹ đang vần nóng bên bếp
Chợt thấy mẹ đã bạc đầu
Khoai có bùi nước có ngon đến mấy cũng không thể nào
Không thể nào làm tóc mẹ trở xanh
Về nhà mình. Đến nắm đất dưới gốc chuối ngoài vườn cũng thấy thân quen
Những vườn cà, những giàn mướp xanh quện lên ngày tháng đói
Dưới những cây mít, cây mùng (mồng) tơi, cây ổi
Đứng tần ngần cả buổi mà lòng muốn khóc lên- khóc cho những điều khó nói
Những ký ức, những đoạn đời đã trôi qua rất vội
Đứng một mình rồi nắm-với những thân quen
Về nhà mình. Đứng cúi đầu trước bàn thờ bậc sinh thành - tổ tiên
Có giọt máu có khúc ruột mình ở đó
Nhưng chỉ còn là niềm tiếc thương là nghìn vạn nỗi nhớ
Những yêu dấu đã về trời…
Về nhà mình. Lăn ra ngủ một giấc bình yên lắm ai ơi
Đến cả tiếng thở trong đêm cũng tưởng chừng như tiếng ai đang gõ cửa
Đưa mình về với ngày xưa thủa nhỏ
Thủa nghèo đói - thủa chăn trâu cắt cỏ mà vui
Về nhà mình. Cũng chỉ là về để nghỉ ngơi
Rồi mốt mai lại ra đi như những hành khách vội
Ra đi như quê hương chỉ là nhà ga cho từng lần dừng chân vì mệt mỏi
Cho tháng năm chưa kịp một lần sám hối
“nhanh đến thế kia mà”
Thời gian chẳng trừ một ai trong chúng ta
Đến cả Quê Hương cũng già đi biết mấy…
___
Thơ Cù Lú ( #cùlú )- (mần chù nhựng Vù Lan xa nhà)
Người Kỳ Anh