Nỏ đi thì bước ra khỏi nhà tau mau. Đàng quang nỏ đi chui vô bụi rậm



(Người Kỳ Anh) Đứa con gái ngồi nói chuyện điện thoại với thằng bồ mà xưng hô chồng chồng vợ vợ như thật, thằng bố đi nhậu về mặt đỏ gay giật cái Iphone 4 ném cái đạch xuống sân vỡ tan. Con nhỏ sững sờ rồi oà lên tru tréo, con mẹ ngồi bên bảo : Tau đã van rồi mi nỏ nghe tau.

Thằng bố đi vô nhà còn hậm hực quay ra : Tau báo cho mi biết, nỏ học cho nên nghề để đi thì tau giết, hơn nửa tỉ của tau nỏ phải ít mô mồ.

Con nhỏ kêu : Con nỏ đi mô cạ, nỏ học hành chi cạ, Ai muốn đi thì tự đi mà học. Nói rồi nghúng ngẩy bỏ đi.

Thằng cha : Xương cha mi chớ, nỏ đi thì bước ra khỏi nhà tau mau. Đàng quang nỏ đi chui vô bụi rậm, mi coi chừng tau, tau bỏ ra mấy triệu là giang hồ nó đập cho thằng nớ hư người (ý nói thằng bồ con nhỏ).

Con nhỏ chạy vô nhà xếp đồ vào túi xách, con mẹ cuống cuồng chạy theo năn nỉ ỉ ôi.

Hỏi thằng cha :
Chứ nó không muốn đi mà mầy ép làm gì ? Không học chữ thì tìm cái nghề cho nó học ở đây cũng được chứ sao ?

Nó nói : Tiền đã chồng gần 30 ngàn cho người ta lo con nhỏ đi Anh rồi, ở đây đi làm lương tháng ba triệu lấy kít mà ăn. Chưa kể ở bên này rồi lại phải nuôi cháu ngoại hay sao. Yêu đương chi mới tí tuổi đã chồng chồng vợ vợ. Mà thằng tê cũng tử tế gì, cấy loại tài xế mà nghiện thì không chết sốc thuốc cũng chết trong tù thôi chứ nỏ hơn mô.

Chẳng biết câu chuyện nhà nó có kết cục tốt lành hay không nhưng nghe chừng rất khó. Dạy con là cả một quá trình từ khi con mới chào đời cho đến lúc thành nhân.
Bên cạnh thuyết giảng suông thì tấm gương phản chiếu gia đình là điều quan trọng, măng không uốn giờ tre già đem uốn, không gãy thì cũng khuyết tật chứ chẳng thể nào tròn trịa như những giấc mơ.
Khó lắm thay ! Chẳng biết khuyên sao cho phải trong tình huống cụ thể này, mà cảnh này giờ không riêng gì gia đình của nó, giá mà con dân có thể đàng hoàng sống và làm việc tại xứ mình.

(Tác giả Trương Quang Thi)
Người Kỳ Anh


CHIA SẺ NGAY:

BÀI MỚI

 
Copyright © Người Kỳ Anh. Designed by NguoiKyAnh