Người Kỳ Anh - Tác giả Trần Hồng Quân là một cán bộ nhà nước đang làm việc tại UBND thị xã Kỳ Anh. Anh nổi tiếng sau bài Em đăng lên facebook, là một bài thơ tình buồn, nhưng nó bị cho là nhạy cảm. Dù anh đã xóa ngay sau đó nhưng bài thơ đã được lan truyền chóng mặt vì có tin anh sẽ bị kỷ luật vì bài thơ này. Giới thiệu tới quý độc giả một sáng tác mới của anh trong mùa Vu Lan báo hiếu.
MẸ
Khi viết về mẹ, con tuổi gần bốn mươi
Đắp đổi, chắt chiu, giữa rộng dài năm tháng
Thân gầy guộc, chở nỗi niềm, sâu lắng
Gởi cả cho con, trong hết thảy tin yêu.
Đôi mắt ấy, thẳm sâu, trong ráng nắng về chiều
Vẫn dõi sau con, theo những bước chân dài, vụng dại
Theo những nhầm sai, khổ đau, đời vọng lại
Vẫn thanh bình, dang rộng cánh tay che.
Sương tuyết đời con, nhuốm bạc những đam mê
Toan tính, thắng thua, nửa đời người đã trải
Nào có gì đâu? Sau những tháng ngày khắc khoải
Chỉ ánh mắt vô thường, khi bếp lửa hóa tàn tro.
Trời đổ mưa buồn, khi tiết Hạ chuyển sang Thu
Con vẫn lãng phiêu, với cuộc đời dông bão
Đốt cháy tim mình, giữa hoang tàn, hư ảo
Nào có hay đâu! Mắt mẹ, dấu chân chim.
Khi ánh mắt của đời, thiêu đốt dưới bàn chân
Có kẻ nào đi qua? Con xin đời dừng lại
Hỡi! Đắng cay ơi! Sao lòng con trống trải
Con chạy về thôi. Ôm mẹ với niềm yêu!
Con phố chiều nay, sao lặng lẽ xanh rêu
Đám tang ai qua, giữa chiều vàng, sắc nhớ
"Ai mất mẹ, sao lòng con hoảng sợ
Tiếng khóc kia, bao lâu nữa của mình"
Hỡi! Bạn bè tôi, qua đắng đót, nhục vinh
Đứa mãi mê quay, giữa dòng đời hối hả
Đứa xa tít tắp, chốn phương trời xứ lạ
Hãy trở về thôi, bên mẹ dấu yêu thôi.
TRẦN HỒNG QUÂN
Câu trong ngoặc khép ở trên "Ai mất mẹ, sao lòng con hoảng sợ./ Tiếng khóc kia, bao lâu nữa của mình", #NguoiKyAnh có phát hiện tác giả Trần Hồng Quân lấy một một ý thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân trong một bài thơ cùng tên. Một bài thơ cũng đầy cảm xúc, xin chia sẽ cùng bạn đọc dưới đây:
Mẹ – Đỗ Trung Quân
Con sẽ không đợi một ngày kia…
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao nhiêu người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập cả tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
…sẽ tới…!
Người Kỳ Anh